Phần thưởng xứng đáng chỉ dành cho kẻ dũng cảm
Không hiểu sao mấy hôm nay tôi lại nhớ về câu nói đó, cảm giác nó cứ xuất hiện liên tục xung quanh mình ấy nên hôm nay tôi sẽ viết ra ít suy nghĩ về cái cảm giác này luôn vậy. À, có lẽ nhiều bạn sẽ thắc mắc là câu nói này từ đâu nhỉ? Nó là như thế này đây: Ngày ấy ấy công ty mà tôi làm có phong trào chơi board game rất mạnh, và tôi là một trong những đứa cực kì mê board game. Mọi chuyện bắt đầu khi chúng tôi bắt đầu chuyển sang chơi UNO (mong là mọi người hiểu về trò chơi này) với bộ luật tự chế đó là khi đánh sai thì phải bốc thêm 2 lá phạt nhưng vẫn được đánh tiếp, thế là một mẹo cực kì " trí" được chúng tôi nghĩ ra đó chính là khi ăn lá cộng bài - +2, +3, +4 - mà không có lá cộng để đáp trả thì sẽ giả vờ đánh sai xuống để được bốc tiếp 👍. Ban đầu 1 ván game khi áp dụng chiêu này có thể kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ mà chưa xong bởi vì cái lỗi này đây, vì khi đã lỡ thua thì cứ bốc hết bài cho đến lúc thấy được lá cộng thì mới dừng để không cho người sau về được